Với sự hiện diện của ta, hoàng đế gắng gượng ăn một chút vào buổi chiều rồi lại tiếp tục làm việc. Ta đợi người đến quá nửa đêm, khi biết người đã trở về, ta chần chừ đứng ngoài ngọa thất một lát mới đẩy cửa bước vào.
Lần cuối cùng Hạ Lan đặt chân vào phòng ngủ trong tẩm cung của phụ hoàng là hồi mười ba, mười bốn tuổi; lúc đó, mặc dù ta đã bắt đầu nổi loạn nhưng mâu thuẫn vẫn chưa quá gay gắt. Phụ hoàng không cho Hạ Lan ngủ lại đây nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi vào nói chuyện, những khi ấy người chỉ muốn nhắc nhở nhẹ nhàng vài vấn đề. Sau này, lúc tâm thần điên loạn, mỗi khi nhớ đến những ký ức tốt đẹp với phụ hoàng, Hạ Lan chỉ nhớ có lúc người rất hiền, trong ánh nến vàng ấm áp, người dịu dàng xoa má hắn, hắn nghe được tiếng thở dài của người trên đầu mình; không còn có thể sà vào lòng người như hồi còn bé, Hạ Lan tham lam cọ mình vào tay người càng nhiều càng tốt, luyến tiếc không nỡ rời đi.
Tiếp tục đọc “Trọng Sinh – Chương 16”